Đêm buồn phố thị độc cô thân
Lạnh lẽo phòng đơn khoả trụi trần
Lộ mảng vành khuôn tha thiết yếm
Phơi đường uốn lượn khát khao ân
Tình dang dở ấy còn đâu cận
Mộng lỡ làng kia chẳng thể gần
Để nước non đầy dâng tuế nguyệt
Canh dài lạc lõng vắng trung nhân